Giữa dòng nước dữ, ông Trương Văn Duy rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc khi thuyền bị chìm. Với bản năng sinh tồn phi thường, ông đã bám chặt vào một cột đèn điện và ngủ một giấc giữa đêm mưa gió để chờ cứu hộ.
Đêm kinh hoàng bám cột điện giữa lũ: Ông nông dân kỳ diệu thoát nạn
Giữa tâm bão Trà Mi và không khí lạnh, Quảng Bình oằn mình trong những ngày mưa lớn liên miên. Rạng sáng 29/10, lũ sông Kiến Giang tại Lệ Thủy lên cao nhất 4,14 m, vượt báo động ba 1,38 m, khiến hàng chục nghìn hộ dân chìm trong biển nước.
Trong tình cảnh thảm khốc ấy, ông Trương Văn Duy, 56 tuổi, trú tại thôn Xuân Hồi, xã Liên Thủy, lại phải liều mình lái thuyền nhôm ra trung tâm xã Mai Thủy để mua xăng phục vụ nhu cầu đi lại.
Đêm kinh hoàng bám cột điện giữa lũ: Ông nông dân kỳ diệu thoát nạn
Ông Duy kể lại, thuyền vừa chạy ra giữa dòng lũ thì gió to sóng lớn liên tục đánh vào, khiến thuyền tròng trành dữ dội. Dù cố gắng giữ vững tay lái, nhưng thuyền vẫn bị nhấn chìm trong nháy mắt, hất ông Duy rơi xuống cánh đồng sâu gần 2 m.
Với sức lực của mình, ông Duy đã cố gắng bơi lại cột đèn đường bên quốc lộ 9C, cách vị trí gặp nạn khoảng 20 m. Thế nhưng, ông vẫn không thể thoát khỏi nguy hiểm khi nước tại đây cũng ngập sâu đến 1,5 m.
Đêm kinh hoàng bám cột điện giữa lũ: Ông nông dân kỳ diệu thoát nạn
Không bỏ cuộc, ông Duy tiếp tục bơi hơn 50 m đến một cột đèn khác cao 5 m. Tại đây, ông quyết định neo mình trên khung sắt của biển quảng cáo, nơi có độ sâu đỡ nguy hiểm hơn một chút.
Đồng hồ chỉ khoảng 17h30, nhưng màn đêm đã bao trùm xuống. Giữa không gian mênh mông nước lạnh, ông Duy cố gắng liên lạc với gia đình, song điện thoại đã ngấm nước và hỏng.
Hiểu rằng mình sẽ phải bám trụ lâu dài, ông Duy cởi bỏ mũ bảo hiểm, áo mưa và một số lớp áo để giảm bớt sức nặng. Ông chỉ giữ lại chiếc áo phao và mặc thêm một chiếc áo mưa khác để giữ ấm.
Đêm khuya, trời mưa nặng hạt hơn, gió rít liên hồi khiến từng đợt sóng lớn đánh vào cột đèn, tạt trúng người ông Duy gây rát. Ông xé một nửa tấm biển quảng cáo để chắn gió, rồi chọn vị trí ngược với chiều gió để bớt rét.
Ông dùng dây dù của áo phao neo người lại bên cột, đề phòng lỡ trượt tay rớt xuống dưới. Nhìn vào khoảng cách hơn một mét giữa cột đèn và mặt nước, ông Duy tự nhủ "mình chẳng bao giờ chết được".
Với niềm tin ấy, ông quyết định ngủ một giấc để lấy sức. Ông ước thời gian trôi thật nhanh, để ông có thể được giải cứu.
Đến 4h ngày 29/10, ông Duy tỉnh dậy, người đã ngấm nước, bắt đầu thấy rét, chân tay run lẩy bẩy. Ông vẫn kiên trì bám trụ, tin rằng sẽ có người phát hiện ra mình.
Đúng như ông Duy kỳ vọng, lúc 5h30, anh Lê Văn Thắng, cán bộ Điện lực huyện Lệ Thủy, đã nhìn thấy ông Duy từ xa và tiếp cận, đưa ông về trụ sở chăm sóc.
Gần trưa, khi ông Duy lội nước trở về nhà ở xã Xuân Thủy, vợ ông Lê Thị Tín đứng im lặng vài giây, lấy tay lau nước mắt. Tối 28/10, không thấy chồng trở về, bà gọi điện thì thuê bao không liên lạc được nên rối bời ruột gan.
Đến 0h ngày 29/10, cố liên lạc với chồng lần nữa song bất thành, bà nghĩ 90% là rủi ro, còn 10% hy vọng nhỏ nhoi là thoát nạn. "Cả đêm tôi không ngủ, nước mắt ngắn dài", bà Tín kể lại.
Nghe vợ nói, ông Duy cười bảo mấy hôm nay luôn đùa với vợ: "Tôi với bà chung sống đến già. Hiện mình trẻ chán, đâu dễ đi nhanh vậy được".
Sau tai nạn kinh hoàng, ông Duy cũng rút ra được nhiều bài học sinh tồn quý giá. Ông nhấn mạnh rằng khi đi giữa lũ, cần phải có phương tiện liên lạc và đặt vật nặng ở trong khoang thuyền để đề phòng gió lớn, sóng đánh tròng trành gây lật.
Câu chuyện về ông Trương Văn Duy thoát nạn trong đêm kinh hoàng đã khiến nhiều người cảm động và khâm phục. Đó là một minh chứng cho ý chí mạnh mẽ và bản năng sinh tồn phi thường của con người trước thiên tai.