Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng ta cùng trân trọng những người lái đò thầm lặng, bằng tình yêu thương, sự tận tâm, đã gieo những hạt giống tốt đẹp vào tâm hồn học trò, như câu chuyện về cô giáo Nguyễn Thị Hà và học sinh lớp 12B1, trường THPT Quỳnh Lưu 4, Nghệ An.
Người đưa đò bình dị, gieo tình yêu thương và khát vọng
Ấn tượng đầu tiên về cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Hà không có gì đặc biệt, dáng người nhỏ bé, giọng nói chìm giữa đám đông học trò ồn ào. Song sau một năm học, cô đã chiếm trọn trái tim học sinh bằng những bài học giản dị và tình yêu thương ấm áp.
Một kỷ niệm đáng nhớ là sinh nhật đặc biệt của cô vào tháng 10 năm ngoái. Cả lớp bí mật tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật cô. Khi cánh cửa mở ra, cả lớp hát vang lời chúc mừng sinh nhật. Cô ngạc nhiên rồi quay người lau vội giọt nước mắt. Cô nói lời cảm ơn chúng tôi.
Người đưa đò bình dị, gieo tình yêu thương và khát vọng
Thế rồi, điều bất ngờ là cô tặng mỗi học sinh một món quà - một lá thư. Dòng chữ đầu tiên thật thân thương: "Con gái của mẹ". Từng câu chữ trong bức thư của nhà văn Mèo Xù gửi cho con gái thật cuốn hút. Cô muốn nhắn nhủ chúng tôi hãy làm chủ cuộc đời mình, trân trọng bản thân và nâng cao giá trị bằng học vấn, sức khỏe, tâm hồn nhân hậu, khát khao khẳng định mình.
Tôi nhận ra, thay vì chờ đợi bất ngờ từ người khác trong sinh nhật mình, cô đã chủ động tặng quà cho từng bạn. Tình yêu thương ấy khiến cả người tặng và người nhận đều hạnh phúc. Món quà như một thông điệp sống ý nghĩa, giúp các em tự nhìn lại mình và cố gắng hoàn thiện từng ngày.
Người đưa đò bình dị, gieo tình yêu thương và khát vọng
Tình yêu dành cho cô lớn dần theo thời gian. Trong chương trình văn nghệ chào mừng 20/11, cô chọn tôi vào vai cô học trò cầm bó hoa dại lên tặng thầy. Vốn nhút nhát, tôi đã xin cô chọn bạn khác. Cô mỉm cười, ra hiệu “cố lên”. Cô còn giải thích rằng tiết mục chúng tôi sẽ diễn kể lại câu chuyện của chính cô ở mái trường này, tôi sẽ hóa thân thành cô học trò nhỏ của cô cách đây hai mươi năm.
Ngày thi văn nghệ đến, tôi hồi hộp vô cùng. Nhưng khi tràng pháo tay của khán giả vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã chiến thắng nỗi sợ hãi đám đông và những lời người khác nói về mình. Cô nhìn về chúng tôi, mỉm cười thật rạng rỡ. Tiết mục của chúng tôi đạt giải nhì và được chọn biểu diễn trong lễ mít tinh 20/11. Tình yêu của tôi dành cho cô ngày một lớn.
Trong cuộc thi khoa học kĩ thuật cấp trường, cô động viên lớp tìm tòi, suy nghĩ và chọn đề tài. Cô nói cuộc thi này sẽ giúp chúng tôi học nhiều kĩ năng mới. Lớp chúng tôi có 12 đề tài lọt vào vòng trong. Suốt nửa tháng, cô trò say sưa với nghiên cứu khoa học. Cuối cùng, lớp tôi đạt giải nhất tập thể với 8 dự án đạt giải cấp trường. Chúng tôi nhận ra mình và các bạn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Những dự án sau đó như "Xuân yêu thương", "Bông hoa nở muộn", "Tết này con đã lớn khôn", "Góc nhỏ tiếp bước tương lai" đã gắn kết tất cả chúng tôi. Nhờ tình yêu của cô, chúng tôi tự tin, lạc quan, biết quan tâm đến người khác. Đặc biệt hơn, cô đã giúp tôi nhận ra niềm yêu thiết tha với nghề giáo trong mình. Tôi khao khát được trở thành cô giáo để mỗi ngày đến lớp sẽ gieo thêm thật nhiều hạt giống yêu thương.
Con đường phía trước còn rất dài với bao điều bí ẩn. Nhưng với tôi và các bạn lớp 12B1, chúng tôi đã tìm thấy điểm tựa tâm hồn mình ở mái trường này. Cô giáo Nguyễn Thị Hà đã tỏa nắng để thanh xuân của chúng tôi trở nên sáng tươi rực rỡ. Xin cảm ơn cô vì tất cả!