Thay vì những hình phạt lỗi thời khiến học sinh xấu hổ và mặc cảm, nhiều giáo viên đã áp dụng những "hình phạt" đặc biệt, mang lại hiệu quả giáo dục tích cực. Bài viết dưới đây chia sẻ câu chuyện về cô Tâm, một giáo viên có cách xử lý lỗi của học sinh rất riêng biệt và đầy nhân văn.
**Đoạn 1:** Trong guồng quay bận rộn của cuộc sống, ta dễ quên đi những người đã dạy dỗ ta từ thuở thơ ấu. Nhưng với cô Tâm, câu chuyện lại hoàn toàn khác. Dù đã đi học rồi đi làm, mỗi lần về quê, tôi vẫn dành thời gian đến thăm cô giáo cũ, cùng ăn bữa cơm canh cua, cà muối ấm cúng.
**Đoạn 2:** Cô Tâm là cô giáo chủ nhiệm của tôi hồi lớp 6. Ngày ấy, cô nổi tiếng là nghiêm khắc, nhưng cách cô phạt học sinh lại rất đặc biệt, không ai giống ai.
**Đoạn 3:** Đơn cử như Thắng, cậu bạn thân của tôi có chữ viết cực xấu. Thay vì phạt Thắng đứng dưới cờ hay phê bình trước tập thể, cô yêu cầu Thắng chép phạt bài 50 lần, phải viết thật nắn nót. Từ sau lần ấy, chữ viết Thắng cải thiện đáng kể.
**Đoạn 4:** Còn tôi, một kẻ đam mê vẽ vời nhưng lại phá hoại không gian lớp học. Tôi mang một bộ màu sơn tặng của bố vào lớp và rủ bạn cùng vẽ lên tường.
**Đoạn 5:** Sự cố này khiến cô Tâm bị nhắc nhở của ban giám hiệu. Tiết sinh hoạt tuần sau, cô dành thời gian nói về sự vô tổ chức của học sinh nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến tôi.
**Đoạn 6:** Cuối tiết, cô mời tôi ở lại và phạt bằng cách yêu cầu tôi nghĩ ra một chủ đề phù hợp, cùng cô quét vôi và vẽ lại bức tường đầy màu sắc.
**Đoạn 7:** Vài ngày sau, cô lập danh sách những bạn vẽ khá trong lớp và nhờ mua vật dụng vẽ từ thành phố. Hai ngày cuối tuần, cô trò chúng tôi "thi công" bức tường mới.
**Đoạn 8:** Thay vì những nét vẽ nguệch ngoạc của tôi, bức tranh mới là hình ảnh sinh động về góc sân trường với các bạn nhỏ đang chơi đùa. Tôi được giao vẽ chủ đạo, còn các bạn khác phụ giúp.
**Đoạn 9:** Cuối buổi vẽ, cô mời cả lớp về nhà cô ăn cơm. Trong bữa ăn ấm cúng, cô chia sẻ ước mơ dạy dỗ nên người những đứa trẻ, để chúng trở thành những công dân tốt. Cô cũng kể về gia đình khó khăn của mình.
**Đoạn 10:** Cuộc trò chuyện đó xóa nhòa khoảng cách cô trò, khiến tôi cảm thấy vô cùng gần gũi. Từ đó, tôi không còn nghịch ngợm trong giờ học, cũng không vẽ bậy lên tường nữa.
**Đoạn 11:** Bức tranh trên tường lớp của tôi trở nên nổi tiếng. Tôi được các cô giáo mầm non trong làng nhờ vẽ tranh tại khu vui chơi. Tôi trở thành "cây vẽ" của làng từ ấy.
**Đoạn 12:** Lên cấp 3, cô Tâm dặn tôi đừng lãng phí tài năng vẽ. Giờ đây, tôi đã trở thành một kỹ sư thiết kế đồ họa có tay nghề.
**Đoạn 13:** Cô Tâm, một người nghiêm khắc nhưng ẩn chứa trái tim nhân hậu, đã cảm hóa được một đứa học trò ngỗ nghịch như tôi. Những hình phạt "mềm" của cô không chỉ giúp học sinh sửa lỗi mà còn khơi dậy tiềm năng và định hướng cả cuộc đời họ.