Với khởi điểm lương hơn 1 triệu đồng, sau 14 năm gắn bó, chị Phùng Thị Nga vẫn chỉ nhận được 4,4 triệu đồng mỗi tháng, phải làm thêm nhiều nghề để trang trải cuộc sống. Tai nạn lao động đã lấy đi một ngón tay, nhưng nỗi lo toan về tiền bạc vẫn ám ảnh người phụ nữ này.
Trong căn nhà nhỏ đơn sơ tại huyện Ba Vì, chị Phùng Thị Nga trải lòng về cuộc đời đầy đắng cay gắn liền với nghề nấu ăn tại trường mầm non. Hơn 1 triệu đồng là số tiền ít ỏi mà chị nhận được khi chập chững bước vào nghề cách đây 14 năm.
Dù đã dành trọn tuổi thanh xuân cho công việc, nhưng mức lương của chị vẫn chỉ quanh quẩn ở mức 4,4 triệu đồng/tháng, không có thêm khoản phụ cấp nào. Với những người độc thân, khoản tiền này cũng khó để xoay xở, chứ đừng nói đến một người mẹ - trụ cột của gia đình như chị Nga.
"Bởi thế, gia đình tôi tiết kiệm lắm, giỏi co kéo lắm mới đủ chi tiêu, sinh hoạt. Chồng tôi phát hiện bệnh tim năm 2019 nên thu nhập của tôi là chỗ dựa duy nhất của gia đình. Đồng lương này cũng phải chia ra để nuôi nấng 3 con đang tuổi ăn học", chị Nga chia sẻ với giọng ngậm ngùi.
Mỗi ngày của chị bắt đầu từ 7h sáng. Chị đến trường đảm nhận nhiệm vụ tiếp nhận thực phẩm, chuẩn bị hàng trăm suất ăn cho các cháu nhỏ. Những "cô nuôi" như chị thường phải nấu bữa trưa và bữa phụ buổi chiều. Trung bình, mỗi người phải nấu khoảng 50 suất ăn/đợt. Nếu thiếu nhân viên, những người lao động này phải hỗ trợ, gồng gánh công việc của nhau.
16h30 tan làm, nhưng nhiều hôm chị lại nhận đi dọn dẹp nhà cho người dân để kiếm thêm thu nhập. Với hoàn cảnh éo le như hiện tại, chị buộc phải gồng lên, làm việc như cái máy mỗi ngày.
"Số tiền hơn 4 triệu đồng/tháng không đủ tiền ăn uống, sinh hoạt cũng như chi phí học hành cho 3 đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn. Chính vì vậy, tôi phải làm thêm nhiều nghề. Ai thuê gì cũng làm, như cấy thuê, gặt thuê, bưng bê cỗ, dọn nhà thuê...", chị Nga rơm rớm nước mắt.
Năm 2017, chị Nga gặp tai nạn lao động nghiêm trọng khi xay thịt. Máy xay thịt không hiện đại, không có chân, đế nên chị phải đặt lên bàn. Trong quá trình xay thịt rung lắc, máy đổ xuống. Chị bất ngờ đỡ lấy và bị lưỡi dao "chém" vào 2 ngón tay. Lúc đó, chị đã ngất xỉu tại chỗ. Sau biến cố này, chị đã từng nghĩ đến việc nghỉ việc.
"Tôi muốn chuyển đổi công việc khác, cho thu nhập cao hơn. Nghề này vất vả, nhiều rủi ro. Song mọi người lại khuyên nên làm gần nhà, các con đang tuổi ăn học cần có bàn tay chăm sóc của mẹ", chị Nga cho hay.
Chính vì vậy, chị lại quyết tâm theo đuổi công việc này hơn một thập kỷ. Song, mức lương của chị cũng không cải thiện là bao, chưa đủ trang trải cuộc sống gia đình.
Nhiều thời điểm, trong nhà không còn một đồng, chị Nga đành đi vay mượn khắp nơi để trang trải. Ngay cả việc đi khám bệnh mới đây hết 2 triệu đồng, chị cũng phải vay đồng nghiệp.
Với muôn vàn khó khăn, người phụ nữ 42 tuổi mong mỏi nghề "cô nuôi" trong trường mầm non công lập có thêm khoản trợ cấp về nghề nặng nhọc. Từ đó, giúp người lao động đang có mức lương thấp được cải thiện thu nhập.
Chị Nga cho biết, nhiều nhân viên nuôi dưỡng khác đang được kí theo hợp đồng 68 hoặc theo Nghị định 111, ngạch kỹ thuật 01.007. Họ có mức lương cao hơn đáng kể so với chị.
"Tôi cũng chỉ mong có thu nhập cao hơn một chút để đủ lo cho cuộc sống gia đình, cho các con đi học đàng hoàng", chị Nga thở dài.
Câu chuyện của chị Nga khiến nhiều người xót xa. Họ không khỏi ngậm ngùi cho một nghề cao quý nhưng lại phải chịu cảnh đãi ngộ thấp. Mong rằng ngành giáo dục sẽ có những chính sách hợp lý hơn, đảm bảo quyền lợi chính đáng cho những "cô nuôi" - những người đang âm thầm vun đắp cho tương lai của đất nước.