PGS Đào Nguyên Khôi, người thầy nhiệt huyết, tận tâm với nghề, luôn hết lòng hỗ trợ đàn em và sinh viên, đã ra đi trong sự tiếc thương vô hạn của gia đình, đồng nghiệp và bao thế hệ học trò.
ThS Phùng Quán, Trưởng phòng Tổ chức - Hành chính, Trường ĐH Khoa học tự nhiên, ĐH Quốc gia TP.HCM, chia sẻ rằng PGS Khôi là người nhiệt huyết, tận tâm với công việc, luôn hỗ trợ đàn em và sinh viên.
Ông Quán kể rằng ông Khôi luôn đề xuất những điều có lợi cho khoa, trường, thể hiện sự lo lắng sâu sắc đến sự phát triển của đơn vị mình. Dù giản dị, hoà đồng với mọi người nhưng PGS Khôi lại rất kiên quyết, quyết đoán trong công việc.
TS Quan Quốc Đăng, trợ lý khoa học cho Ban giám đốc, Trung tâm phát triển khoa học và công nghệ trẻ, Thành đoàn TPHCM, kể lại rằng PGS Khôi là người e dè, nhút nhát, sống nội tâm và hiền lành, đúng chất "dân khoa học".
Nhưng ẩn sâu bên trong con người ấy là một niềm đam mê khoa học cháy bỏng. Anh Khôi tham gia nhiều vào hoạt động cộng đồng, tình nguyện, luôn hăng say và cống hiến hết mình.
Năm 2020, PGS Đào Nguyên Khôi được bổ nhiệm làm Trưởng khoa, Chủ tịch Hội đồng khoa học Khoa Môi trường của Trường ĐH Khoa học tự nhiên. Đồng nghiệp nhận xét anh là người hiền lành, biết trân trọng những người đi trước, luôn lắng nghe và cầu thị. Đồng thời, anh hướng dẫn sinh viên và nghiên cứu sinh với tất cả sự nhiệt tâm.
TS Đăng cũng nhìn nhận PGS Đào Nguyên Khôi là người có viễn kiến và tầm nhìn lớn, tư duy mở rộng. Bất chấp những thất bại, anh vẫn luôn nỗ lực hết mình để vươn đến thành công.
GS Phan Thanh Sơn Nam, GS trẻ nhất năm 2014, chia sẻ rằng PGS Khôi là người luôn nhớ đến những người thầy đầu tiên trên con đường làm khoa học của mình. Điều đó khiến ông trân quý và rất thương anh.
Theo GS Sơn Nam, PGS Khôi may mắn được hai người thầy truyền lửa đam mê cho mình, giống như chính ông trước đây. Anh sẵn sàng trao lại cho thế hệ trẻ tiếp nối mà không cần toan tính thiệt hơn.
Nhận tin PGS Đào Nguyên Khôi bị bệnh giữa độ tuổi chín muồi về tài năng, GS Phan Thanh Sơn Nam đã cầu mong một phép màu để "chiếc lá cuối cùng" đừng bao giờ rụng. Tuy nhiên, số phận đã không mỉm cười với anh.
Sự ra đi đột ngột của PGS Đào Nguyên Khôi đã để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, đồng nghiệp và bao thế hệ học trò. Anh là người thầy, người đồng nghiệp, người anh luôn nhiệt tình hỗ trợ và truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh.
Mặc dù sự nghiệp còn dang dở, nhưng PGS Đào Nguyên Khôi đã để lại một di sản khoa học đồ sộ. Những công trình nghiên cứu của anh sẽ tiếp tục được đồng nghiệp và học trò kế thừa, phát triển.
Ngoài ra, tinh thần cống hiến, sự tận tụy với nghề của anh cũng là một tấm gương sáng cho những thế hệ sau noi theo. PGS Đào Nguyên Khôi sẽ mãi được nhớ đến như một nhà khoa học "vừa hồng vừa chuyên", một người thầy nhiệt huyết và một người anh luôn tận tình với đàn em.